Chào mừng bạn đến với tbkc.edu.vn trong bài viết về Stt mình sinh ra đâu phải để buồn chúng tôi sẽ chia sẻ kinh nghiệm chuyên sâu của mình cung cấp kiến thức chuyên sâu dành cho bạn.
Mình sinh ra đâu phải để buồn là những trải nghiệm của tuổi trẻ khi đứng trước những chênh vênh, những vấp ngã của chính bản thân trong hành trình đi tìm bản ngã của mình, hành trình dài để trưởng thành. Những nỗi niềm khó nói ấy được Hamlet Trương- Iris Cao ghi lại theo một cách đặc biệt. Giúp bạn đọc tìm thấy hình ảnh đâu đó quen thuộc ở chính mình.

Hôm nay tôi buồn
- Ngày buồn nhất là ngày tôi muốn bỏ lại tất cả, công việc, học trò, gia đình, bạn bè. Chỉ muốn tìm lấy một nơi, bản thân cảm thấy an toàn. Cái đáng buồn nhất là khi ta không biết mình buồn về điều gì nữa, đến cả lí do để buồn ta cũng không biết thì biết tỏ cùng ai đây. Mọi thứ với tôi khi ấy rất khủng hoảng.
- Tôi từng trốn trong nhà vệ sinh khóc nức nở như một đứa bé, sợ ai đó phát hiện phải mở khóa nước để nó chảy lấn át đi tiếng nấc. Tôi từng lang thang trên xe bus cả ngày bởi chẳng biết mình đi đâu. Tôi từng ngồi lì một chỗ ở hồ Gươm hay công viên nơi mà chỉ có mình tôi, không ai biết tôi. Để rồi tôi có thể ngắm nhìn dòng người đi lại ấy. Có những ngày đi làm, tôi muốn có thể bỏ làm để chỉ cần đi xe vi vu đâu đó.
Bản thân tôi là người đa sầu chăng, nhưng tính tôi thế rồi biết sao được. Khi làm việc, bản thân cũng hay tạo áp lực cho chính mình, tôi nghĩ tới mệt nhoài. Có những ngày hoài nghi về chính cái ước mơ mà tôi đang theo đuổi. Nghề của tôi, thất vọng với nghề là những gì tôi cảm thấy. Tôi thực sự muốn dừng lại, muốn được đi xa. Nhưng nỗi lo về cơm áo, nỗi lo về học trò, những người yêu quý tôi. Tôi phải đi tiếp, để xem phía trước là gì nào. Chẳng lẽ tôi lại từ bỏ nhanh tới thế? Mọi câu hỏi cứ dồn lại, và giờ đây tôi thấy bình yên hơn. Bởi lẽ, ” mình sinh ra đâu phải để buồn “. Hãy cứ vui vì cuộc đời cho phép!

Thời gian- tuổi trẻ
Thời gian- tuổi trẻ ,qua thời gian sự ngây thơ, vô tư và trong sáng ấy dần mất đi. Thế chỗ cho cái trưởng thành hơn, chững chạc hơn. Trước những vấp ngã, những kinh nghiệm và bài học mà cuộc sống đã dành tặng mỗi người theo cách nào đó thì ai rồi trong tâm hồn ấy cũng có nhiều vết rách, chỗ chai sạn.

- ” Khi một chàng trai hứa yêu thương và bảo vệ ta suốt đời, thì dù cái suốt đời đó có trôi qua ngắn ngủi, tận sâu trong lòng chúng ta cũng đã từng cảm thấy rất hạnh phúc… thật sự rất hạnh phúc.”
Về nhà … sự nhìn nhận tích cực
Tuổi trẻ tôi chẳng có gì cả ngoài những trải nghiệm của những lần đầu tiên, mà những trải nghiệm ấy có lẽ nó sẽ theo tôi mãi. Có thể vui có thể buồn nhưng âu mọi thứ là điều tất nhiên Học cách trưởng thành cùng trải nghiệm. Giờ đây tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Cảm giác lần tiên yêu, lần đầu tiên thất tình,lần đầu tiên thất bại, lần đầu tiên bị bỏ rơi mọi thứ cứ như vừa xảy ra.
Sau rồi thời gian, bình tĩnh lại rồi bạn lại thấy thức dậy được nhìn thấy bầu trời tươi xanh, nhìn thấy ánh mặt trời vào sớm mai. Điều ấy mới tuyệt vời làm sao. Sau tất cả gia đình vẫn là nơi cho chúng ta trở về dù cuộc đời là những chuyến đi.
Iris Cao tâm đắc nhất lại là ” Thanh xuân của người phụ nữ”. Thanh xuân cô gái, bạn đã làm được gì? Thanh xuân cô gái , bạn đã và đang sống vì mục đích gì? Thanh xuân ấy ,bạn cần làm gì để không hoài phí năm tháng xuân thì ấy?
- Thanh xuân của một người phụ nữ là sống với đam mê của mình, được làm công việc mà mình yêu thích, kiếm ra tiền và biết tiêu tiền thêm vào đó phụ nữ cần xinh đẹp mà tốt bụng. Thanh xuân của phụ nữ là dám làm dám chịu, sống trọn vẹn với cuộc sống của chính mình. “Anh chỉ cần yêu em, còn son để e tự mua.”
Để mọi thứ gọi là thanh xuân vốn không hoài phí, để rồi bản thân mỗi người không phải thốt lên hai từ ” giá như”.

Học cách nói xin chào,
Nếu như Iris cao là một cô nàng mộng mơ thì Hamlet Trương lại là người đàn ông tỉnh táo, từng trải nhìn cuộc đời bằng một lăng kính thực tế. Anh nói rằng khi bạn lớn lên bạn sẽ học cách trưởng thành hơn, bạn phải kìm hãm lại cái ngông cuồng vốn có của tuổi trẻ, cái tôi cá nhân ấy. Vì trường đời không phải trường học, bạn phải học cách chấp nhận thôi bởi lẽ nó là hiển nhiên rồi. “Cuộc sống mà ! “
Nói thế không đồng nghĩa là khi bạn trưởng thành, bạn phải sống như một người diễn viên xuất sắc, nhưng phải sống như một diễn viên xuất sắc cho chính vai diễn của cuộc đời mình.
Với bạn trẻ thì 30 tuổi, bạn có những gì rồi? Cha mẹ không còn trẻ, bản thân không còn trẻ mà mọi thứ vẫn chưa ổn định. Cuộc sống nơi phố thị bon chen, lại càng làm chúng ta mệt mỏi. Bạn bè trang lứa cũng đã yên bề gia thất, cuộc sống đuề huề. Bản thân ngay cả sự nghiệp vẫn còn dang dở nói chi tới lo cho gia đình nhỏ của mình. Đấy là nói nếu ta 30 tuổi, vì lo lắng cho cái tuổi 30 mà bây giờ còn trẻ tuổi 20 bản thân hãy không ngừng cố gắng.
Hãy nghĩ về khủng hoảng của tuổi 30, cho tương lai, cho sự nghiệp ngay từ khi ta còn tuổi trẻ, còn dư sức trẻ. Và cuối cùng sau toàn bộ là những thứ đơn giản, quen thuộc nhất.
Học cách nói xin chào, học cách nói lời xin lỗi khi làm sai. Học cách nói lời cảm ơn khi bạn nhận được sự giúp đỡ. Bởi lẽ trên con đường trưởng thành và lớn lên của mỗi con người đừng để thiếu đi những cái đẹp.
Chênh Vênh và phía trước
Hôm nay bạn có thể buồn, nhưng đâu phải mãi mãi. Hạnh phúc sẽ trở lại sớm thôi : ” Hạnh phúc sẽ luôn trở lại, không ở dạng này thì ở dạng khác, không cùng người này thì cùng người khác. Cứ như con người được sinh ra để tìm thấy hạnh phúc quanh mình, dẫu đôi lần bị hoàn cảnh che mờ đôi mắt. Hãy cứ tin “Mình sinh ra đâu phải để buồn”.
Chúng ta những người trẻ đứng trước cái chênh vênh của tuổi 20. Ai rồi cũng rơi vào thời kì khủng hoảng, ta chưa đủ chín chắn, chưa có đủ trải nghiệm để vượt qua nó nhẹ nhàng nhưng cũng không còn quá nhỏ để nhìn đời bằng cặp mắt hồn nhiên. Cái giá của sự trưởng thành là những nỗi buồn giăng kín, là những ngày muốn trốn đi thật xa tới một nơi không ai biết mình, không ai thấy mình. Nhưng trên con đường đi mỗi người, làm gì có con đường nào bằng phẳng, có khúc quẹo có những vật cản ngăn lối ta đi. Hãy cứ xem đó là thử thách thôi.
- Bạn bắt buộc phải vượt qua chính những vật cản ấy để có thể trưởng thành nếu không bạn sẽ mãi là chú sâu bướm trong cái kén êm ái ấy mà thôi. Muốn bay đi xa,muốn ngắm nhìn thế giới ngoài kia. Bạn phải tự mình lột xác khỏi kén. Cuối cùng thì cuộc đời này là của chính bạn, thì cớ sao lại không vui vẻ hướng tới tương lai tốt đẹp. Sống một cuộc đời trọn vẹn, bởi lẽ ” mình sinh ra không phải để buồn”.

Cuộc sống này vốn dĩ có nhiều gam màu sắc, chúng ta đừng vì ghét những gam màu tối mà lảng tránh chúng không dám đối diện. Học cách chấp nhận và vượt qua chúng. Cuộc sống ai chẳng có nỗi buồn, có những nỗi buồn làm ta gục ngã, có những nỗi buồn làm ta trưởng thành hơn. Nhưng cái chính là thái độ của ta với chúng ra sao, cứ mạnh mẽ vượt qua. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, không được để nỗi buồn phủ kín không gian. Bởi lẽ mình sinh ra đâu phải để buồn.
Mù tạt_
467 views